Tác giả: Trương Hán Siêu 張漢超
化州作
玉京回首五雲深
零落殘生苦不禁
已辨荒郊埋病骨
海天草木共愁吟
Ngọc kinh hồi thủ ngũ vân thâm
Linh lạc tàn sinh khổ bất câm
Dĩ
biện hoang giao mai bệnh cốt
Hải thiên thảo mộc cộng sầu ngâm
Dịch nghĩa:
Thơ làm ở Hóa Châu
Ngoảnh đầu lại Ngọc Kinh, năm
mây thăm thẳm,
Kiếp sống tàn điêu linh xơ xác, khổ không chịu nổi;
Đã sửa soạn chốn
hoang vu để chôn vùi nắm xương ốm yếu,
Cỏ cây nơi trời biển xa xôi cùng ta ngâm
thơ sầu.
Dịch thơ:
I
Ngoảnh lại năm mây phủ đế đô,
Hồn tàn bao xiết khổ
bơ vơ;
Thôi đành cõi rậm vùi xương bệnh,
Cây cỏ chung sầu cũng hoạ thơ.
Hoa Bằng
II
Ngoảnh đầu mây chắn đế đô,
Lênh đênh nỗi khổ bơ vơ không lường;
Thân tàn cõi
rậm vùi xương,
Cỏ cây, trời biển ngâm chung thơ sầu.
Đỗ Quang Liên
Chú thích:
Việt âm thi tập chú: Lúc đó ông làm chức Chiêu dụ
đại sứ Hóa Châu, nay là đất thuộc tỉnh Thừa Thiên – Huế. Có thể xác định đây là
bài thơ của Trương Hán Siêu làm trong những ngày cuối ở Hóa Châu, giữa một cơn
bệnh nặng, sau đó ông được lệnh trở ra Bắc, rồi mất.
No comments:
Post a Comment