Apr 27, 2016

Mạn hứng



Tác giả: Cao Bá Quát 高伯适

漫興
一江風物入新年
倚棹東風思渺然
擬約武陵漁父去
桃花流水好春天

Nhất giang phong vật nhập tân niên 
Ỷ trạo đông phong tứ miểu nhiên 
Nghĩ ước vũ lăng ngư phủ khứ 
Đào hoa lưu thuỷ hảo xuân thiên

Dịch nghĩa: Cảm hứng tản mạn  

Khắp sông quang cảnh nhuốm thời tiết năm mới, 
Dựa mái chèo trước gió Đông, tâm hồn man mác; 
Ước tưởng ông chài Vũ Lăng vừa đi khỏi, 
Hoa đào với dòng nước chảy đượm một trời Xuân.

Dịch thơ: Đỗ Quang Liên 

Tân niên quang cảnh đẫm đầy sông, 
Man mác, ôm chèo đón gió Đông; 
Ước tưởng ông chài vừa khuất bến, 
Hoa đào, nước chảy thắm Xuân hồng.

II 
Phong quang sông nước đầu năm, 
Dựa chèo man mác đón làn gió Đông; 
Ông chài như khuất bến sông, 
Hoa đào, nước chảy thắm hồng trời Xuân.





Apr 25, 2016

Du tây hồ trấn quốc tự



Tác giả: Cao Bá Quát 高伯适

遊西湖鎭國寺
木葉蕭蕭鎭國秋
草花漠漠故宮幽
登摟一望湖天晚
荷葉中間過小舟

Mộc diệp tiêu tiêu trấn quốc thu 
Thảo hoa mạc mạc cố cung u 
Đăng lâu nhất vọng hồ thiên vãn 
Hà diệp trung gian quá tiểu chu

Dịch nghĩa: Thăm chùa Trấn Quốc ở Tây Hồ 
Mùa Thu ở Trấn Quốc cây lá buồn rầu,
Nơi cố cung thanh u, cỏ hoa trông mờ mịt; 
Lên lầu nhìn suốt hồ nước với bầu trời lúc trời chiều, 
Một chiếc thuyền nhỏ đi qua giữa đám lá sen.

Dịch thơ: Đỗ Quang Liên 

Cây lá buồn rầu Thu Trấn Quốc, 
Cỏ hoa mờ mịt cố cung xưa; 
Lên lầu ngắm suốt hồ trời muộn, 
Thuyền nhỏ trong sen khẽ lách qua. 

II 
Chùa Thu cây lá buồn rầu, 
Cố cung hoa cỏ đượm màu thanh u; 
Lên lầu trời muộn ngắm hồ, 
Giữa lùm sen, một lá đò lách qua.





Apr 22, 2016

725. Tự nhiên châu



Tác giả: Cao Bá Quát 高伯适

自然洲
相傳一夜自然洲
仙子茫茫不可求
日午孤舟過此地
啣杯獨酌水中流

Tương truyền nhất dạ tự nhiên châu
Tiên tử mang mang bất khả cầu
Nhật ngọ cô chu qua thử địa
Hàm bôi độc chước thuỷ trung lưu

Dịch nghĩa: Bãi Tự Nhiên  

Tương truyền qua một đêm ở bãi Tự Nhiên,
Người tiên mờ mịt đi đâu không tìm thấy;
Ban trưa, cưỡi chiếc thuyền lẻ đi qua đây,
Ngậm chén uống rượu một mình trên dòng nước chảy.

Dịch thơ: Đỗ Quang Liên 

Rằng bãi Tự Nhiên qua một đêm,
Người tiên biến mất biết đâu tìm;
Ban trưa, thuyền lẻ qua vùng ấy, 
Nước chảy, nâng ly uống một mình,… 

II 
Một đêm qua, bãi tự Nhiên, 
Người tiên biến mất biết tìm nơi đâu;
Ban trưa, thuyền lẻ trôi mau, 
Trên dòng nước chảy, nâng bầu một ta.