Dịch thơ: Đỗ Quang Liên
洞然峰有感
高臥蒼雲念最深
騎箕去後杳難尋
君王無復他時夢
猿鶴空山夜夜心
Cao ngọa thương vân niệm tối thâm
Kỵ cơ khứ hậu liểu nan tầm
Quân
vương vô phục tha thời mộng
Viên hạc không sơn dạ dạ tâm
Dịch nghĩa:
Cảm xúc khi qua đỉnh Động Nhiên
Nằm cao tận mây
xanh, nghĩ rất sâu,
Người cưỡi sao Cơ đi rồi, mờ mịt thật khó tìm;
Giấc mộng nhà
vua ngày nào, nay không còn trở lại,
Trên ngọn núi vắng, đêm đêm chỉ còn tấm
lòng của vượn, hạc mà thôi.
Dịch thơ:
I
Mây thẳm nằm cao, nghĩ rất sâu,
Sao Cơ người cưỡi,
biết tìm đâu?
Nhà vua mộng cũ sao quay lại,
Núi vắng, đêm đêm vượn, hạc sầu.
II
Nằm cao mây thẳm, nghĩ sâu,
Sao Cơ người cưỡi, biết đâu mà dò;
Đâu còn mộng cũ
nhà vua,
Núi không, vượn hạc đêm đêm những buồn.
Chú thích:
- Người cưỡi sao Cơ: Sách Trang Tử chép: Phó Duyệt,
hiền thần đời Thương, tuy chết nhưng tinh thần vẫn ngời sáng trên sao Cơ, sao
Vĩ.
- Vượn, hạc (viên hạc): sách Bão Phác tử chép: “Chu Mục Vương Nam
chinh nhất quân tận hóa quân tử vi viên vi hạc tiểu nhân vi trùng vi sa” nghĩa là Chu Mục
Vương đánh phương Nam, toàn quân đều chết cả. Những người quân tử thì biến
thành vượn, hạc; những kẻ tiểu nhân thì biến thành sâu, thành cát.
No comments:
Post a Comment