Tác giả Trần Tung (Tuệ Trung thượng sĩ 1230-1291) 陳嵩慧忠上士
訪僧田大師
不要朱門不要林
到頭何處不安心
人間盡見千山曉
誰聽孤猿啼處深
Bất yếu chu môn bất yếu lâm
Đáo đầu hà xứ bất an tâm
Nhân
gian tận kiến thiên sơn hiểu
Thuỳ thính cô viên đề xứ thâm
Dịch nghĩa:
Thăm đại sư Tăng Điền
Chẳng cần cửa son, chẳng cần
rừng,
Đến nơi nào mà chẳng an tâm;
Người đời hết thảy chỉ nhìn thấy nghìn non sáng
sủa,
Ai nghe tiếng vượn cô đơn kêu nơi rừng sâu thẳm.
Dịch thơ:
I
Nào phải rừng xanh hay cửa tía,
Cuối cùng đâu chẳng
chốn an lòng;
Người đời chỉ thấy nghìn non sáng,
Tiếng vượn rừng sâu ai biết
không?
Đỗ Văn Hỷ
II
Rừng xanh, cửa tía chẳng cần,
Nơi đâu là chẳng an tâm, ngại
nào;
Người đời chỉ thấy non cao,
Lắng nghe tiếng vượn rừng sâu, mấy người!
Đỗ Quang
Liên
Chú thích:
Nghe tiếng vượn hót rừng sâu: tức là nghe âm
thanh tại nguồn phát ra nó, ở đó nó còn trong lắng, nguyên thể, chưa hiện hữu
thành sắc tướng. Thiền học gọi là “bản lai diện mục”; ai nghe, thấy được cái “bản
lai diện mục” đó, tức là thấy Tính.
No comments:
Post a Comment