Tác giả: Cao Bá Quát
高伯适
遊西湖其七
欲把空竿泛碧流
忘情暫借遣春愁
魚兒未信非漁父
眾眾如民怯受鉤
Dục bả không can phiếm bích lưu
Vong tình tạm tá khiển xuân sầu
Ngư
nhà vị tín phi ngư phủ
Chúng chúng như dân khiếp thụ câu
Dịch nghĩa:
Chơi Hồ
Tây (Bài 7)
Muốn đem chiếc cần câu không dạo trên sóng biếc,
Có ý gì đâu chỉ
tạm mượn để giải nỗi sầu ngày Xuân;
Lũ cá chưa tin rằng mình không phải ông chài,
Khiếp
sợ mắc phải lưỡi câu như mọi người dân.
Dịch thơ: Đỗ Quang Liên
I
Thả chiếc cần không trên sóng biếc,
Sầu Xuân mong tạm chút khuây tan;
Cá lầm cứ ngỡ phường câu thật,
Táo tác như dân
sợ mắc nàn.
II
Cần không thả xuống nuớc hồ;
Tạm dùng mong giải nỗi sầu ngày Xuân;
Nghĩ người câu, cá tưởng lầm,
Khiếp kinh táo tác như dân mắc nàn.
No comments:
Post a Comment