Tác giả: Đàm Khí (Ngộ Ấn 1020-1088) 譚棄悟印
示寂
妙性虚無不可攀
虚無心悟得何難
玉焚山上色常潤
蓮發爐中湿未乾
Diệu tính hư vô bất khả phan
Hư vô tâm ngộ đắc hà nan
Ngọc
phần sơn thượng sắc thường nhuận
Liên phát lô trung thấp vị can
Dịch nghĩa:
Dặn lại trước khi mất
Cái thể tính thần diệu hư vô, khó
lòng vươn tới
Nhưng khi tâm hư vô thì hiểu được diệu tính cũng chẳng khó
gì;
Giống như ngọc bị thiêu đốt trên núi, màu sắc vẫn tươi nhuần mãi mãi,
Cũng giống như sen nở
trong lò lửa mà vẫn ướt, chưa hề khô.
Dịch thơ:
I
Hư vô tính diệu khó vin noi,
Riêng bụng hư vô
hiểu được thôi;
Trên núi ngọc thiêu, màu vẫn nhuận,
Trong lò sen nở, sắc thường
tươi.
Ngô Tất Tố
II
Hư vô tính diệu khó noi,
Tâm hư vô hiểu được thôi, khó nào;
Vẫn nhuần, ngọc bị lửa thiêu,
Vẫn tươi, sen nở bao lâu trong lò!
Đỗ Quang Liên
Chú thích:
Đàm Khí, người Tư Lý, huyện Kim Bài, vốn Nho học nhưng giỏi chữ Phạn, năm 19 tuổi chuyển sang tu Phật, học sư Quảng Trí, chùa Quán Đính, sau tu ở núi Ninh Sơn, phủ Ứng Thiên (cũng gọi là Nam Kinh, thuộc Kinh thành Thăng Long), thế hệ thứ 8 dòng thiền Quan Bích.
No comments:
Post a Comment