Tác giả: Nguyễn Sĩ Cố (?-1312) 阮士顧
從駕西征謁傘圓祠
山似天高晨岳靈
心香纔叩已聞聲
媚娘亦具威儀者
且為書生保此行
Sơn tự thiên cao thần nhạc linh
Tâm hương tài khấu dĩ văn
thanh
Mỵ nương diệc cụ uy nghi giả
Thả vị thư sinh bảo thử hành
Dịch nghĩa:
Phò giá nhà vua chinh phạt phía tây, bái yết đền
thờ Tản Viên
Núi cao như trời, thần núi linh thiêng,
Một nén hương lòng vừa cúi
đầu khấn đã nghe tiếng vọng;
Mỵ Nương nếu là vị thần đầy đủ uy nghi,
Thì hãy
phù hộ kẻ thư sinh trong chuyến đi này.
Dịch thơ:
I
Núi chạm trời cao, thần núi linh,
Hương lòng vừa
khấn đã nghe danh;
Mỵ Nương nếu quả uy nghi thực,
Giúp học trò qua cuộc viễn trình.
Phạm Tú Châu - Huệ Chi
II
Khí thiêng, núi dựng ngất trời,
Khấu đầu, Thần đã thấu
lời cầu xin;
Mỵ Nương oai vũ hiển linh,
Chinh Tây, phù hộ thư sinh chuyến này.
Đỗ
Quang Liên
Chú thích:
- Sĩ Cố để lại tiểu sử chưa thật rõ ràng về năm
sinh, quê quán và hành trạng. Chỉ biết, ông trước khi làm quan đã mở trường dạy
học, nhiều học trò giỏi như Phạm Ngộ, Phạm Mại. Năm 1277, được vua Trần Thánh Tông
vời về kinh nhậm chức Nội thị học sỹ, dạy Hoàng tử Trần Khâm. Năm 1306, đời vua
Trần Anh Tông (1293-1313) thăng Học sỹ, coi việc giảng Ngũ kinh ở gác Thiên
Chương. Năm 1312, theo vua Trần Anh Tông đi đánh phía Nam, dọc đường ông bị bệnh,
mất. Ông có tài làm thơ, phú tiếng Việt (nước ta mới bắt đầu hình thành) và tài
khôi hài, người đương thời sánh ông với Đông Phương Sóc đời Hán.
- Tản Viên:
tên núi Ba Vì, Hà Nội, nơi có truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh.
- Mỵ Nương: con
gái vua Hùng thứ 18, được gả cho Sơn Tinh.
No comments:
Post a Comment